KÝ ỨC VỀ MỘT MÙA HIẾN CHƯƠNG
Bài viết: Kỷ niệm 42 năm Ngày nhà giáo Việt Nam (20/11/1982 – 20/11/2024
Thời gian trôi nhanh như bóng mây qua trời, nhưng có những ký ức dẫu bụi thời gian phủ mờ vẫn sáng lên trong tâm hồn. Với tôi, đó là hình ảnh cô Sen – người cô giáo đầu tiên và cũng là người truyền cảm hứng cho ước mơ cả đời tôi. Mỗi lần đi ngang qua gốc cây đa đình Tây Thượng (thôn Nam Thành, xã Hòa Phong, huyện Hòa Vang), nơi thân cây xù xì cắm rễ sâu vào lòng đất, lòng tôi lại rung lên những hồi ức cũ. Đó là ký ức của những ngày thơ ấu gian khó nhưng ngọt ngào, và trên hết là kỷ niệm về một sáng mùa đông, tôi cầm bó hoa rừng tìm đến nhà cô, một kỷ niệm đã theo tôi suốt cả cuộc đời.
Cô Sen, người con gái thôn Cẩm Toại Tây (xã Hòa Phong), ngày đó là cô giáo chủ nhiệm lớp 4 của tôi tại trường Tiểu học Hòa Phú (xã Hòa Phú, huyện Hòa Vang). Cô không chỉ có vẻ đẹp dung dị, hiền hòa của người phụ nữ làng quê mà còn có một trái tim nồng hậu và đong đầy yêu thương. Khuôn mặt trái xoan phúc hậu, đôi mắt bồ câu đen thẳm như chứa cả trời hy vọng, làn da màu bồ quân ánh lên nét mộc mạc, giản dị. Nhưng ánh mắt cô – ánh mắt của một người luôn hết lòng vì học trò – mới là điều ám ảnh tôi mãi. Cô không chỉ dạy chúng tôi từng con chữ, từng phép tính mà còn mở ra cả một thế giới ước mơ và hy vọng, nơi những đứa trẻ quê nghèo như tôi lần đầu tiên biết đến điều gọi là tương lai.
Tôi nhớ mãi những buổi chiều tan học, khi ánh nắng vàng rót nhẹ trên triền đồi, cô thường dắt tôi đi ngắm hoa. Những bông sim tím biếc, những đóa hoa mua màu tím hay chùm hoa đuôi chồn phấp phới lay trong gió, tất cả đều được cô gọi tên, kể chuyện. Tôi còn nhớ như in giọng cô nhẹ nhàng, êm ái như dòng suối nhỏ giữa núi rừng: “Mỗi loài hoa đều có câu chuyện của riêng nó, giống như các em – mỗi đứa là một mầm xanh quý giá của cuộc đời.” Ngày đó, khi cô hỏi: “Lớn lên, em Thu thích làm gì?” Tôi đã chẳng cần suy nghĩ mà đáp ngay: “Em muốn làm cô giáo như cô!” Nụ cười cô bừng sáng như tia nắng cuối ngày, và bàn tay cô xoa nhẹ lên mái tóc tôi, trao đi một niềm tin mà tôi biết, cô đã dành trọn cho ước mơ của mình.
Rồi ngày 20/11 năm ấy đến. Tôi quyết định làm một điều lớn lao nhất trong đời mình khi đó: đến thăm nhà cô. Con đường ấy, dài gần mười cây số, với chiếc xe đạp cọc cạch mà ngày đó tôi gọi là “tài sản quý nhất”, đã trở thành một hành trình đầy cảm xúc. Từ sáng sớm, tôi đã dậy thật sớm, lặng lẽ chuẩn bị bó hoa rừng – món quà duy nhất tôi có thể nghĩ đến để tặng cô. Tôi cẩn thận chọn từng nhành hoa đuôi chồn, từng đóa hoa mua còn vương sương sớm. Bó hoa ấy, với tôi, không chỉ là món quà mà còn là cả tấm lòng thơ ngây, là sự biết ơn không thể diễn đạt thành lời dành cho cô giáo kính yêu.
Con đường đến nhà cô không hề dễ dàng. Qua những triền đồi, đến gốc cây đa cổ thụ sừng sững, tôi vừa đi vừa run. Gốc đa ấy, với người làng tôi, cũng là nơi như để tôn thờ các thần thánh vong linh, các oan hồn vong khuất, khiến khung cảnh trở nên vừa linh thiêng vừa huyền bí. Tôi nín thở đạp xe thật nhanh qua, lòng thầm niệm một điều gì đó để bớt sợ hãi. Rồi những con đường lầy lội, trơn trượt hiện ra, những vũng nước đọng lại sau cơn mưa đêm trước như thử thách bước chân nhỏ bé của tôi. Nhưng dẫu khó khăn thế nào, tôi vẫn chẳng dừng lại. Trong đầu tôi, chỉ có hình ảnh cô, và bó hoa rừng phải đến được tay cô.
Khi tôi đến nơi, ngôi nhà nhỏ của cô nằm lặng lẽ sau cánh đồng loang loáng nước trắng xóa. Cô ra mở cửa, nhìn thấy tôi, cô ngỡ ngàng: “Thu ơi, em đến bằng cách nào thế này?” Lời cô nhẹ nhàng nhưng như chạm vào lòng tôi, khiến nước mắt tôi cứ thế trào ra. Tôi không nói được gì, chỉ lặng lẽ đưa bó hoa rừng run rẩy trong tay cho cô. Rồi như không kiềm được, tôi nhào vào lòng cô, bật khóc nức nở. Cô ôm tôi, bàn tay gầy guộc lau đi những giọt nước mắt và mồ hôi trên khuôn mặt lấm lem của tôi. “Em vất vả quá rồi,” cô nói, giọng nghẹn ngào.
Cô Sen ngắm bó hoa rừng tôi mang đến, ánh mắt ánh lên niềm vui khó tả. “Cảm ơn em, cảm ơn vì tấm lòng của các em. Với cô, món quà ý nghĩa nhất là các em chăm ngoan, học giỏi; yêu thương, kính trọng thầy cô, cha mẹ và thực hiện tốt 5 điều Bác Hồ kính yêu đã dạy.” Lời cô nhẹ nhàng nhưng chạm đến tận sâu trái tim tôi. Lần đầu tiên, tôi thấy ánh mắt cô đỏ hoe, những giọt nước mắt lăn dài nhưng lại ngời sáng như ánh nắng giữa ngày đông. Cô nói, mà như trao cho tôi một bài học lớn lao về lòng biết ơn, về tình yêu thương giản dị nhưng vô giá.
Hôm ấy, không chỉ mình tôi, mà cả nhóm bạn nhỏ cũng đến thăm cô. Không ai mang quà tặng đắt tiền, chỉ là vài quả bưởi, trái ổi hái vội từ vườn nhà. Nhưng không khí hôm ấy lại ấm áp lạ thường. Cô mời chúng tôi món sắn hấp lá dứa chấm muối mè – món ăn dân dã mà tôi chưa bao giờ quên. Trong căn nhà nhỏ, chúng tôi ngồi quây quần, cảm nhận sự yêu thương lan tỏa trong từng ánh mắt, từng nụ cười.
Bây giờ, mỗi lần 20/11 đến, khi nhìn học trò ríu rít hái những bông hoa dại ven đường, tôi lại nhớ về bó hoa rừng năm nào. Hành trình đến nhà cô hôm ấy không chỉ là chuyến đi của một đứa trẻ mà là bước ngoặt của cuộc đời tôi. Từ cô Sen, tôi đã học được bài học về sự hy sinh thầm lặng của những người thầy, bài học về tình yêu thương chân thành và bền bỉ.
Tôi thầm cảm ơn cô – người đã trao cho tôi niềm tin và tình yêu nghề, người đã gieo mầm ước mơ trong tôi. Dẫu năm tháng qua đi, ánh mắt cô Sen năm ấy vẫn rạng rỡ, như tia sáng dẫn đường cho tôi trên hành trình làm cô giáo, một hành trình mà tôi luôn mang theo tình yêu, niềm tin và lòng biết ơn sâu sắc.
Hoà Vang
Kèm ảnh: (Ảnh minh họa)