Viết cho ngày 20.11
Tháng Mười Một về mang theo mưa dầm rả rích,
Cơn gió lùa se lạnh, bắt đầu đông.
Tiếng nhạc lòng như còn đây văng vẳng:
“…Ngôi sao như mắt em trong những đêm không ngủ.
Giáo án em vẫn mở cho ánh sao bay vào.
Ngày và đêm xa nhau đâu chỉ dài và nhớ!
Thời gian trong cách trở đốt cháy bởi tình yêu…” (1)
Gợi nhớ cho ai những đêm dài ngày ấy, xa xưa!
Nay tháng Mười Một về với ngày Hai Mươi như hội:
Triệu triệu đóa hoa xinh, hàng nghìn môi hồng nho nhỏ,
Hòa vào ngàn hoa cho ngày hội đẹp nhất đời.
Ôi! hạnh phúc nào hơn của những người tóc dày bụi phấn,
Lớp da tay đã tróc mấy lần rồi?!
Cho viên phấn ngoằn ngoèo trên bảng!
Đời ai đó có bao niềm vui và bất hạnh!
Nhớ nhất được gì cho ngày cuối còn đọng mãi trong em?!
Nhớ người thân, nhớ thầy cô khả kính!
Nhớ những học trò nghèo ngoan xinh, cơ cực!
Bên mái trường khốn khổ ở vùng xa!
Và không quên bầy ngựa chứng ngông nghênh,
Cho em những đêm dài thao thức…!
Tất cả rồi qua đi nhưng lắng đọng tình người.
Nghề nào vinh quang mà không mang nhiều bạc bẽo?!
Duy nghề làm “Thầy” là đáng yêu nhất,
Mà đôi lúc cũng buồn lắm, phải không em?!
Dù gì đi nữa, ta vẫn là viên phấn trắng,
Từ cát bụi trở về lăn ngoằn trên chiếc bảng đen.
Cho bụi phấn bạc thêm màu tóc trắng,
Để cả một đời vì “Thiên chức” với đàn em!
Nguyễn Văn Thích – 20.11. 1996
(1)Trích lời bài hát “Hành khúc ngày và đêm” của Phan Huỳnh Điểu.